Tranh Đổ Duy Tuấn
S Ầ U Đ Ờ I
Buồn quá hôm nào ta đi nhậu
Say xỉn xe tông cán nát người
Mặt lộ đen ngòm từng vũng máu
Đỏ hồng chẳng khác trái tim thơ
Ta đứt bóng kết giao cùng đất
Đất ôm ta ngủ hết một đời
Đọc tin cáo phó em đừng khóc
Vì một thằng điên tự tử chơi
Buồn quá hôm nào ta treo cổ
Thè lưỡi thành ma nhát đàn bà
Nhát luôn thằng chồng em xưa đã
Lẹ chân rinh về ngõ kết hoa
Hồn nương theo gió-theo mây khói
Gặp bạn bè xưa khắp bốn vùng
Thua cuộc nằm phơi thây tự hỏi
Tổ Quốc còn không chỗ dung thân ?
Buồn quá hôm nào ta ra biển
Ngó Thái Bình Dương sóng vỗ bờ
Nhảy xuống đấu dao cùng Hà Bá
Cưới Thủy Tề công chúa ngon ơ
Con rể Long Vương lên trần thế
Giống hệt việt kiều U.S.A
Rủng rỉnh tiền đô đầy nhóc túi
Thiên hạ chào :” Linh Phương đại gia “
Buồn quá hôm nào ta chắc ngủm
Đám tang đi khắp chợ Sài Gòn
Nhớ quẹo dùm ta về Chợ Lớn
Nhìn mấy em siêu mẫu “ lộ hàng “
Ngực-eo-mông- ba vòng hấp dẫn
Chân dài “ trường túc bất chi lao “
Bụng thơm-da trắng – đùi em trắng
Chết mất ngáp rồi thế mới đau
Buồn quá hôm nào ta cao hứng
Mẹ nó ! Để râu- cạo trọc đầu
Giống Lỗ Trí Thâm-Lương Sơn Bạc
Bỏ chùa quậy quạng sướng gì đâu
Sinh bất phùng thời ta cà chớn
Em cà chua quên phứt câu thề
Câu thề ta giữ ngoài mặt trận
Em đánh rơi từ lúc vu quy
Buồn quá hôm nào ta tưng tửng
Móc trái tim ra chợ Bến Thành
Tháng tư đứng dưới trời nắng nóng
Đòi lại ngày ta tuổi xuân xanh
Ngày vai gánh nặng hồn sông núi
Em hai mươi áo lụa cổng trường
Ta chiến y bạc màu sương gió
Ngang tàng- ngạo nghễ tính du côn
Ngày ta vác súng vô rừng thẳm
Nghe cô ca sĩ hát trên đài
“ Thương lính xa nhà đi đánh trận”
Đù má ! Sao mà mắt cứ cay
Đù má ! Lỡ làm thằng thi sĩ
Thi sĩ đời sầu như khói bay
Vướng mắt em hồng nhan tri kỷ
Khói sầu đời thương ta trắng tay
Thi sĩ trắng tay thi sĩ tận
Anh hùng mạt vận anh hùng rơm
Ngửa mặt khóc cười theo năm tháng
Đời sầu ta lại sầu đời hơn
Tranh Nguyễn Sơn
HÔM KIA EM GỞI GIÓ VỀ
Hôm kia em gởi
gió về
Cho anh nhúm tóc
hẹn thề ngày xưa
Vạt nắng chiều
có chút mưa
Lẫn trong nước mắt
có mùa ngâu xa
Phải chăng
giờ đã nhạt nhòa
Bởi em không phải
không là
của anh
Thì thôi
cũng chịu cũng đành
Cắn răng
vá lại mảnh tình
tả tơi.
EM MƯỜI SÁU
ANH SÔNG HỒ NGƯỢC XUÔI
Mùa theo em
mùa theo về
Anh hai mươi
khắc lời thề chưa tan
Lần đi
Hòn Ngọc Viễn Đông
Gởi lại em
nụ hôn
thầm lặng đau
Anh hai mươi
đợi chờ nhau
Ngàn thu .
Với mối tình đầu tiên yêu
Em về
mùa cũng về theo
Sông xưa
anh thả câu Kiều
ngày xưa
Ngày xưa
chưa lấm bụi đời
Ngày xưa
em có một người
là anh
Mùa đi
tóc hãy còn xanh
Mùa về
bạc mái đầu anh
mất rồi
Ngày em
mười sáu mộng mơ
Anh hai mươi tuổi
sông hồ ngược xuôi
Tranh Nguyễn Quý Tâm
GIỮA ĐƯỜNG TÌNH CHỜ EM
Đứng chờ em
giữa đường tình
Đêm huyền diệu
Chúa giáng sinh xuống trần
Nghiêng vai
anh gánh hết phần
Những bông hoa tuyết
mùa đông xứ người
Cho em ấm áp môi cười
Cho anh tìm lại
quãng đời thanh niên
Yêu em
bằng cả trái tim
Của thời trai trẻ còn nguyên
sắc hồng
Nỗi đau chưa có một lần
Để em không phải
hỏi lòng khi thương
Linh Phương
Bạn phải đăng nhập để bình luận.