d u y p h ạ m
Đ Ó I L Ò N G
N H A I T R Á I
S U N G N O N
đói lòng nhai trái sung non
nhả ra chát ngắt hột đa đoan già
ẩm ương ngượng nét mặn mà
nuốt vô mắc nghẹn hương ngà ngọc phai
đói lòng hái trái sung nhai
lòng sung
lòng vả
lòng ai…biết cùng ?
V À . . .
Và đêm
nỗi nhớ đóng đinh
treo lên thập tự
đắm
hình hài đau
Và ngày
xếp cọng úa dàu
miết cho phiu phẳng về lau
nỗi buồn
Và em
nhặt hột mưa nguồn
luồn dây tràng hạt đếm ruồng rẫy xa
Trăng suông
sắc ngả màu pha
trắng trên nguyệt lạnh dần nhòa nhạt phai
Đêm
lưng lửng giọt vắn dài
nắng lên
chắt
lại đọng vài … giọt khô
T R Ê N Đ Ỉ N H T À N P H A I
Đêm qua sầu cánh rũ
giấc miên phù phiêu linh
đóng đinh treo nỗi buồn
nụ cười già thõng suông.
Bao lần say chợt tỉnh
kịp nhớ mình là ai
cơn mê dài ngã bịnh
nằm đau những tàn phai.
Một sớm mai bỗng thấy
giọt nắng buồn hơn vui
đôi khi mình cũng vậy
lệ ngược chảy về xuôi.
L Ụ C B Á T C H Ị T Ô I
chiều nghiêng hoa rụng triền sông
vàng phai một đóa cải ngồng chơ vơ
tôi về đi lại đôi bờ
chị canh cánh mỏi đứng chờ xa xăm
xuân thì gầy rộc tháng năm
tóc sương thôi đã nhạt rằm trăng xưa
bao lần chị đứng tiễn đưa
cầu qua mấy nhịp còn chưa khỏi làng
lời nguyền một đóa hồng nhan
tóc xanh xưa đã muộn màng tóc xanh
chiều kia chiếc lá xa cành
cải ngồng thôi cũng mong manh kiếp người
hoa xưa queo quắt giữa trời
về thăm mộ chị… triên đời quạnh hiu
chiều nay
chiều lại trong chiều
cải ngồng giờ đã phiêu diêu chốn nào…?
C Ả O T H Ơ M
Dàu dàu lau ngọn cỏ khâu
xanh xưa ngút ngọn
nhăn nhàu đáy chân
bứt lên
đứt bóng phù vân
mù tăm từ độ sông Ngân cạn dòng
múc sao đủ một gáo trong
mài đầy nghiên mực đo lòng cảo thơm
Soi mình bản mặt gầy nhom
đập gương bóng vỡ nét còm cõi xa
mảnh buồn lặn đáy giang hà
mảnh đau phiêu hốt trườn qua kiếp người ?
Đ Ọ T M Ư A
Cơn mưa, cơn mưa…
đọt nhặt
đọt thưa
ngày đi cắt cớ, đêm thừa thặng qua.
Trăng ngà, trăng ngà
khi già
khi non
ngỡ lên đỉnh đáy, vẫn còn vực sâu.
Dâu bể – bể dâu
một người
ngồi câu
đầu hôm đến sáng, nỗi sầu trầm miên.
Duyên nợ- nợ duyên
vo tròn
thành viên
cột chung hạnh ngộ- ưu phiền một đôi.
M Ư Ợ N
hôm qua gió mượn mưa chiều
thổi lên cho ướt cái điều trong em
cuối ngày nắng mượn sương đêm
rỏ lên khóe mắt lăn mềm bờ môi
dòng sông mượn ánh trăng trôi
thả miên man nhớ, thả bồi hồi thương
thằng ta đẻ rớt dọc đường
mượn em tội nghiệp mà… tương tư giùm ?
Tranh Ái Lan
C H O N G Đ È N V Ẽ L Ạ I M Ặ T X Ư A
chong đèn vẽ lại mặt xưa
thuở hồng hoang ấy như vừa …hôm qua
dấu xưa còn chửa kịp già
đang tơ chín háp nước da dị òm
tóc xanh
má trũng
môi còm
mặt mày dị hợm
miệng mồm khó coi
soi đèn
tìm mẻ gương soi
thiếu thừa bản mặt
nửa tôi
nửa người
ném gương rạn vỡ tiếng cười
lau đi
vẽ lại
mặt người – mặt ta…?
chắt ra đặc quánh giang hà
cõng buồn
sơn phết
vẽ sao ra…mặt đời !
Duy Phạm
Bạn phải đăng nhập để bình luận.