Thơ  Đặng Lệ Khánh

 

 

bang lang

VỀ

 

Khai trường, qua ngõ nhà ai

Thấy hoa khế nở tím trời mà thương

Đến trường, ngang ngõ ngập ngừng

Đượm nắng, đượm gió, trái lừng khừng đưa

Thăm trường, qua ngõ nhà xưa

Trong sân vắng lặng, khế già ngả nghiêng

Tường rêu, cổng ngõ im lìm

Đường quen bỗng lạ,

ngước nhìn mây trôi

Về, chỉ trong mơ thôi

Mà hương thoang thoảng, tím trời trong đêm

 

thuyen don doc

 

TƯỞNG TƯỢNG

 

( Để trả lời một miền đất )

 

Hẹn nhau đi hái sao trời
Bao nhiêu sao, bấy nhiêu lời cầu mong
Chờ đêm buông thuyền trên sông
Thả bơi chèo, mặc nước bồng bềnh trôi
Đêm không trăng, sao đổi ngôi
Triệu con đom đóm lả lơi nhóm đèn
Bên nhau nằm, giữ thật im
Hạnh phúc bé nhỏ, trái tim rất hồng
Tưởng như thực mộng xoay vòng
Nước thơm hương nước, da nồng hương da
Những con đom đóm lượn qua
Soi vừa đủ kết đèn hoa thề nguyền
Gió đưa nhè nhẹ mạn thuyền
Đêm êm như chuyện thần tiên tuyệt vời …

**
Trong mơ tay chạm sao trời
Chân khua con nước gọi mời Hậu Giang
Chung quanh lấp lánh trăm ngàn
Ánh đèn đom đóm ngậm sương cõi ngoài

**
Đêm buông dài ở xứ người
Sông quê mình lẫn sông ai chập chùng
Tự nhiên mà thổn thức lòng
Đường thì xa ngái mà không lối về
Gối tay chờ một cơn mê
Sóng trong lòng ngỡ tứ bề sóng xô

 

nguyenson- mo

Tranh Nguyen Son

 

 

 

CẢM ƠN VẦNG TRĂNG CŨ

 

Đêm đêm vẫn đợi chờ
Vầng trăng qua khung cửa
Đắp một mảnh chăn hờ
Nghe hương đêm nhẹ thở

Từ trời cao lồng lộng
Ánh sáng luồn qua song
Tóc thả dài trên gối
Mộng, thực bay lên không

Tháng năm qua lặng lẽ
Trăng vẫn là trăng xưa
Ta chẳng là ta cũ
Hồn sao chưa cạn khô

Tình nồng rồi tình nhạt
Lời nồng rồi lời bay
Ta nằm sau khung cửa
Nghe trăng đầy trong tay

 

Đặng Lệ Khánh

 

Đăng bởi nguyenlacthovan

Sinh tiền bất tận tôn trung tửu Tử hậu thùy kiêu mộ thượng bôi (Nguyễn Du)